Từ khi còn là một cô bé ngồi ghế phổ thông, tôi đã luôn ao ước sau này mình sẽ làm giáo viên, suy nghĩ của tôi lúc đó đơn giản lắm “tôi thích được đứng trên bục giảng, được dò bài cũ, được làm giám thị coi thi”… Tôi thần tượng các cô giáo, thầy giáo vô cùng và luôn có tâm niệm sẽ cố gắng để trở thành giáo viên dạy Văn. Rồi cũng đến kỳ thi đại học, tôi cũng háo hức lên đường đi thi, bao nhiêu sự cố gắng, nỗ lực cuối cùng may mắn cũng đến với tôi. Tuy không đậu Đại Học nhưng tôi cũng dư điểm để vào học Cao đẳng Sư phạm Văn. Cái ngày nhận được giấy báo tôi mừng vô cùng vì ít ra học xong mình cũng làm giáo viên cấp 2 đấy.
Nhưng cuộc đời hình như muốn thử thách tôi, ngày nhận được giấy báo đi học là ngày gia đình tôi gặp chuyện, lúc đó tôi rối bời, tâm lý bất ổn, chẳng còn tâm trí nào mà học nữa, tôi muốn tự lập, muốn đi làm kiếm tiền. Thế rồi tôi vào Tp.HCM để làm công nhân may cùng một cô bạn trong xóm bỏ lại ước mơ ở phía sau. Lúc đầu tôi cũng tiếc và suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng cuộc sống mưu sinh khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ và nuối tiếc nữa.
Thấm thoát đã 3 năm tôi đi may, tay nghề của tôi cũng đã cứng, chịu khó tăng ca 1 tháng tôi có thể thu nhập cao. Cho đến hôm tôi lướt facebook và gặp lại cô bạn ngày trước học chung cấp 3 với tôi. Bạn ấy giờ đã làm Giáo viên Mầm non. Tự dưng trong tôi có phần chạnh lòng, tôi lại suy nghĩ và lại buồn. Trong lòng tôi lúc đó khó tả lắm, mỗi lần lướt facebook thấy bạn ấy xúng xính áo dài cùng các bạn học trò nhỏ tôi thấy thích và thần tượng bạn ấy vô cùng. Khi được bạn ấy khuyên “nếu thích thì đi học đi, cơ hội chỉ có một lần trong đời, đừng để sau này phải hối tiếc”. Những lời nói ấy khiến tôi nghĩ ngợi rất nhiều. Mấy tháng vật lộn với đống suy nghĩ có nên học hay không, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định và tôi đã nộp hồ sơ xét tuyển vào một trường cao đẳng sư phạm…
Sau đó tôi nhận được tin báo trúng tuyển, lâu rồi tôi chưa nhận được một tin gì vui và hạnh phúc đến như vậy. Không cần phải đắn đo, tôi ghi đơn nghỉ việc ở công ty may và lên đường về quê để tiếp tục theo đuổi những ước mơ dang dở. Cứ thế tôi vừa làm vừa học…
Ngôi trường TUỆ ĐỨC là nơi làm việc đầu tiên của tôi, thấm thoát cũng gần 3 năm tôi gắn bó. Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Những đứa trẻ chính là nguồn cảm hứng, là động lực giúp tôi vượt qua tất cả. Có những lúc mệt mỏi, áp lực tôi đã muốn từ bỏ nhưng lý trí không thắng nổi con tim, những lúc buồn tôi hay lục lại những tấm hình cũ, những kỷ niệm với những bạn học trò nhỏ tự dưng tôi thấy vui kỳ lạ, bất chợt cười một mình. Những bạn học trò nhỏ làm tôi vơi đi nỗi nhớ con trai của tôi ở quê, con là nguồn cảm hứng để mỗi ngày tôi đến lớp với một tâm thế tích cực.
Nghề của chúng tôi là vậy, tuy cực nhưng rất vui, ngày nào cũng cười nên ai gặp cũng cứ bảo “sao trẻ hoài không thấy già”. Tuy không được quý hơn các cấp bậc khác nhưng với tôi vậy là quá đủ, ít ra tôi cũng đã thực hiện được một phần hoài bão của cuộc đời để sau này tôi không phải băn khoăn hay hối tiếc một điều gì, và hơn hết chúng tôi vẫn được mọi người gọi là “Cô”, đấy là điều tôi cảm thấy quý trọng và thiêng liêng vô cùng. Tôi rất tự hào là một Giáo viên Mầm non. Dù các cô có nghiêm khắc cỡ nào thì với những đứa trẻ cô luôn là người mẹ thứ hai, bởi các bạn ấy cảm nhận được tình yêu mà chúng tôi đã dành cho các bạn, hiểu được nỗi tâm tư của chúng tôi. Những kỷ niệm ở lứa tuổi mầm non sẽ luôn là những hồi ức đẹp trong lòng các bạn. Tôi cũng vậy, hai mươi mấy năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in cô giáo mầm non của tôi. Cô ấy tên Bích Phượng, trong tâm trí của tôi cô xinh và hiền hòa, tôi rất mong muốn một lần gặp lại cô. Và tôi cũng tin rằng, những hình ảnh của mình luôn để lại dấu ấn tích cực trong tâm trí của các bạn nhỏ.
Với tôi, được làm việc ở ngôi trường TUỆ ĐỨC là một cái duyên, là một may mắn, khoảng thời gian ở nơi đây tôi học hỏi được rất nhiều điều, tình người, tình đồng nghiệp, tình cô trò.
Ở đây tôi nhận ra giá trị của cuộc sống, cách lắng lại, cách sống để khiến tâm mình an nhiên hơn.
Dù sau này, cuộc đời có những ngã rẽ, đưa tôi đến một nơi nào đó, công việc nào đó mà không còn đồng hành cùng trường, cùng các bạn nhỏ thì tôi vẫn luôn nhớ mãi những kỷ niệm, những ký ức đẹp mà tôi đã có ở nơi đây. Và nếu trong cuộc đời ai đó có hỏi nghề của bạn là gì “Tôi vẫn mãi tự hào trả lời rằng: “Tôi là một Giáo viên Mầm non”.
(Bài chia sẻ của Giáo viên Mầm non – Cơ sở Lương Định Của Quận 2 nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11/2017)